Câu chuyện đã khiến hàng triệu người suy ngẫm và thay đổi cách nhìn về cuộc sống.
Chiếc áo bảo hộ đêm Noel
Giáng sinh năm đó tôi quyết định ly hôn khi con gái vừa tròn 1 tuổi, tôi nhận được quyền nuôi bé Na. Chồng tôi làm kỹ sư cầu đường nên quanh năm suốt tháng đi theo các công trình. Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng mỗi lần có dịp về thành phố anh đều ghé qua thăm tôi và con gái.
Công việc bận rộn, mỗi mùa giáng sinh đến tôi chỉ mua quà và gọi điện nhờ tới dịch vụ tặng quà của Ông già Noel trên các trang mạng.Thường thì tôi hay chọn đồ chơi hoặc áo quần mới cho con bé.
Năm nay là mùa giáng sinh thứ 5 tôi và bé Na bên nhau, tôi quyết định hỏi con bé về món quà mà con bé muốn thay vì tự mua như mọi khi và tôì sẽ đích thân trở thành Ông già Noel của con bé.
Buổi tối trước khi đi ngủ tôi ôm con bé và thì thầm:
– Na à, giáng sinh năm nay mẹ sẽ ở nhà với con, con muốn được tặng quà gì, mẹ sẽ nói lại với ông già noel.
Con bé không nói gì, mắt nhắm hờ. Một lúc sau con bé quay lại và ngập ngừng khẽ hỏi:
– Mẹ à, ông già Noel sẽ chỉ tặng quà cho Na thôi à?
Tôi mỉm cười nhìn con bé:
– Không phải Na à, ngoài con ra bất kỳ ai ngoan, tốt bụng, biết yêu thương mọi người thì đều được ông già Noel tặng quà.
– Vậy Ba cũng được tặng quà phải không mẹ?
Tôi khẽ sững người sau khi nghe con bé nói vậy, vì thực sự trong các cuộc trò chuyện cùng con gái tôi luôn lảng tránh nhắc về ba con bé. Đó sẽ mãi là một nỗi đau âm ỉ trong tôi và cả anh. Cũng nhiều lần anh ngỏ ý muốn nói về việc hàn gắn, nhưng vì nhiều lý do nên tôi không muốn trả lời anh về chuyện đó. Phần vì tôi đã quá quen với cuộc sống của một bà mẹ đơn thân.
Tôi âu yếm nhìn con bé:
– Sao con lại hỏi vậy?
– Vì ba rất ngoan, ba giúp mẹ lắp lại bóng đèn trong nhà tắm khi nó hỏng, ba đóng lại cái móc treo quần áo trong phòng của Na và mẹ. Ba cũng rất tốt bụng, vì ba biết dắt tay cụ già qua đường khi đưa Na đi công viên, ba biết dặn Na bỏ tiền tiết kiệm trong hộp từ thiện ở siêu thị. Và ba…

Bé Na. (Ảnh minh họa)
Đến lúc này con bé ngập ngừng hẳn.
– Sao con không nói tiếp?
– Và ba rất yêu người khác…
Tôi bật cười vì cái điệu bộ ngây ngô của con bé.
– Sao con biết điều đó?
– Vì ba từng nói thì thầm hôm mẹ bị ốm rằng: “Anh yêu em”, vậy là ba yêu mẹ, tức là ba rất yêu thương mọi người.
Đến lúc này thì tôi lặng đi, “Anh yêu em”, “Anh yêu em”, cái câu nói nghe sao giản dị mà lại xa xỉ quá vậy, hình như lâu lắm rồi tôi chưa được nghe điều đó, chưa được nghe 3 từ thân quen ấy từ chính người yêu tôi. Nhưng rốt cuộc người yêu tôi là ai chứ, và liệu rằng tôi có đang yêu ai. Tôi tự hỏi rằng nếu như lúc này anh đứng trước tôi và nói 3 từ đó thì sẽ như thế nào.
Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng giật mình vì giọng bé Na.
– Na muốn xin Ông già Noel tặng quà cho ba, Na muốn ba được tặng áo. Lần trước ba về Na thấy cái áo đồng phục màu ghi ba hay mặc có in mấy chữ tên công ty ba bị rách ở vai rồi. Trời lạnh thế này, gió sẽ chui qua lỗ rách và làm ba lạnh mất.
Đến lúc này thì tôi không thể ngăn nổi những giọt nước mắt của mình nữa. Quả thực vài tháng anh mới về thăm và chơi với con bé 1 lần. Nhưng dưới con mắt của một người lớn, tôi lại chẳng thể tinh ý sâu sắc như con bé. Tôi ngồi dậy, mở Laptop bắt đầu tìm kiếm mẫu áo đồng phục kỹ sư mà anh hay mặc để ngày mai sẽ cùng bé Na đi mua. Tôi mải mê click chuột và chợt nhận ra lòng mình đang có điều gì đó vui nhè nhẹ.
Nhìn bé Na vuốt ve ngắm nghía chiếc áo tặng cho ba mà lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Con gái của chúng tôi không chỉ biết nhận mà còn biết trao yêu thương từ những thứ giản dị chân thành nhất. Khẽ mỉm cười, tay tôi lẳng lặng nhấn nút Sending cho Sms chỉ vỏn vẹn 3 từ, đâu đó trên trái đất này có số mobile mang tên “Ba bé Na” đang nhẹ nhàng mở tin nhắn.
Sẽ chẳng mấy ai trong chúng ta nhìn thấy những nỗi vất vả, khổ cực của người thân yêu từ những bộ đồ lao động nhàu nhĩ. Sẽ chẳng ai nghĩ rằng một đứa trẻ 5 tuổi lại có thể sống sâu sắc hơn cả những con người đã hơn ba mươi cái xuân xanh.
Nhưng sẽ chẳng bao giờ là muộn để nhận ra giá trị cuộc sống là yêu thương và chia sẻ. Hãy bắt đầu từ mùa giáng sinh này nhé!